Blog

Con của mẹ

Gửi con yêu của mẹ !

Vậy là con thật sự đã lớn rồi. Hôm nay mẹ khẳng định điều này vì con mẹ đã thôi bú được rồi. Con đã quen với việc đi học hàng ngày. Ngày 8/3 sắp đến, mấy ngày nay mẹ và ba đã bàn tính sẽ tổ chức sinh nhật cho con thế nào. Thật sự từ ngày có con, cứ gần đến ngày này là mẹ háo hức lắm vì con mẹ sẽ có thêm một tuổi mới.

Mới ngày nào con còn nằm trong bụng mẹ. Từ những ngày đầu tiên mà mẹ chưa cảm nhận được gì mà bây giờ con đã 2 tuổi rồi.

Mẹ nhớ nhất là ngày mẹ và con đi khám ở bệnh viện Từ Dũ lần đầu tiên.

Thật sự cái cảm giác lúc đó chắc mẹ sẽ không bao giờ quên được. Vì trước con mẹ đã từng mang thai một lần nhưng không có tim thai ở tuần thứ 9 nên mẹ đành phải bỏ thai đi rồi nên khi mẹ đi khám lần này mẹ rất hồi hộp. Mẹ ngồi đợi đến lượt mình khám mà trong lòng cứ bồn chồn không yên. Mẹ không biết con thế nào, con khỏe không, con có đang hồi hộp giống mẹ không ? Rồi cũng đến lượt mẹ được cô y tá gọi tên vào phòng khám. Sau khi hỏi mẹ về những thông tin liên quan, bác sĩ bảo mẹ nằm lên giường siêu âm.

Lúc này gần như tim mẹ đập loạn xạ. Cái cảm giác hồi hộp càng tăng. Mẹ đang chờ đợi… chờ đợi….chờ đợi…. Mẹ có cảm giác sao những người khác bác sĩ siêu âm chuẩn bị rất nhanh còn đến lượt mình sao bác sĩ làm gì mà chuẩn bị lâu thế.

Mẹ nóng ruột quá….. Mẹ muốn được nghe….. Rồi bác sĩ siêu âm… Vừa siêu âm bác sĩ vừa hỏi. Rất nhiều câu hỏi…. Có thai lần thứ mấy ? Sau lần trước lại bỏ ? Có tiền sử bệnh tật gì không ? Mẹ trả lời lí nhí vì hình như bây giờ mẹ không còn hồi hộp nữa mà mẹ đã cảm thấy lo sợ. Mẹ sợ phải nghe điều gì đó…. Mẹ nhìn chằm chằm vào mặt bác sĩ trong khi bác sĩ thì không rời mắt khỏi màn hình máy siêu âm. Mẹ đợi…. Đến khi bác sĩ hỏi “Chị bao nhiêu tuổi ?” thì gần như mẹ không cầm được lòng mình nữa.

Mẹ òa khóc. Tự nhiên không hiểu tại sao lúc đó mẹ khóc nức nở.

 

em bé

 

Lúc đó cả phòng rất bất ngờ. Cô y tá, bác sĩ và các mẹ khác cũng rất bất ngờ. Bác sĩ nhìn mẹ ngơ ngác “Chị đau bụng à ?” Mẹ thấy nghẹn ở cổ. Mẹ không nói được. Mẹ chỉ khóc. Thật sự mẹ thấy rất ngại. Mẹ tự bảo là nín ngay… nín ngay… nhưng không sao nín được. Mẹ vừa khóc vừa lắc đầu để bác sĩ biết là mẹ không đau bụng. Bác sĩ bảo mẹ bình tĩnh. Mà thật sự không hiểu sao mẹ lại xúc động đến vậy ? Mẹ nghĩ mình rất cứng rắn cơ mà. Mẹ chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.

Cô y tá hỏi mẹ có cần uống nước không ? Mẹ lắc đầu và cố kìm cảm xúc lại.

Lúc này bác sĩ hỏi mẹ thấy trong người thế nào ? Mẹ nói khỏe nhưng vì không kìm được cảm xúc nên mới thế. Chị xin lỗi bác sĩ, y tá và các mẹ bầu khác vì mất thời gian của họ. Mẹ thật sự xin lỗi.

Mẹ bảo bác sĩ lần trước có thai nhưng phải bỏ vì chỉ có túi thai chứ không có tim thai. Chị đi siêu âm hôm nay trong tâm trạng rất căng thẳng. Mẹ đi khám từ lúc 3 giờ sáng để bắt số và chờ đợi nên có lẽ quá căng thẳng và hồi hộp nên mẹ không thể kìm nén được.

Nghe xong bác sĩ bảo “Tôi hiểu rồi!” bác sĩ gật đầu. Mà hình như từ lúc vào khám mẹ nhìn và quan sát mọi cử động của bác sĩ.

“Con chị rất khỏe, đã có tim thai rồi, chị nghe nhé !” Rồi bác sĩ mở loa. Mẹ nghe rất rõ tiếng đập phình phịch…phình phịch… rất nhẹ.

Nước mắt lại chảy ra. Mẹ ngồi nhanh dậy. Cám ơn bác sĩ và bước nhanh ra ngoài. Mẹ sợ lại khóc như lần trước làm mất thời gian của mọi người. Mẹ đứng dựa lưng vào tường, nước mắt tuôn ra. Mọi người chạy lại hỏi. Mẹ cố gắng nói từng tiếng. “Con em đã có tim thai rồi!” Mọi người chúc mừng.

Đây là giọt nước mắt hạnh phúc mà mẹ chờ đợi bao lâu rồi.

Lần đầu tiên mẹ mới biết nước mắt hạnh phúc ngọt ngào đến mức độ nào. Thật hạnh phúc ! Mẹ sẽ không bao giờ quên được tiếng tim thai của con… tiếng phình phịch. ..phình phịch ….rất nhẹ nhưng mẹ nghe rất trong rất rõ.

Cho nên bây giờ mẹ hay ghé tai vào ngực con mà nghe tim con đập. Giờ mỗi lần như thế con nhột nên cười khanh khách. Mẹ vừa nghe nhịp đập tim con vừa nghe tiếng cười của con.

Mẹ thành ra nghiện luôn việc đặt tai vào ngực con để nghe nhịp tim như thế.

Phình phịch …..phình phịch …………………………… 

Trích thư của mẹ Kim Hạnh

Nhật ký ngày 7/3/2014

Bài viết liên quan

SHOPPING