Blog

Con như vẫn còn bên mẹ

Cuối năm 24 tuổi mẹ làm cô dâu còn ba là chú rễ. Ba mẹ tính làm vợ chồng son lâu lâu một chút để kéo dài thời gian rong chơi chỉ có 2 người. Nhưng mới được 4 tháng con đã nôn nóng muốn vào chia vui. Thời con gái mẹ có vóc dáng thon thả, cân đối, tác phong nhanh nhẹn, khỏe mạnh. Vậy mà nghén mới có 2 tháng mẹ đã xuống dốc quá nhanh, sụt đến 4 kí lô, da xanh xao, gương mặt hốc hác, bước đi chậm chạp.

Ba mẹ chọn bệnh viện phụ sản có chuyên môn cao nhất nhì thành phố để yên tâm theo dõi sự phát triển của con dù khá xa nhà. Mỗi tháng mẹ đều đi khám thai, con vẫn phát triển bình thường, đến tháng thứ 5 mới được siêu âm để biết giới tính. Bác Hai đã có con trai. Nội đã có cháu đích tôn lại là con đầu lòng nên ba mẹ không bị áp lực con trai hay gái nhưng vẫn hồi hộp chờ nghe kết quả. Lúc nầy mẹ đã ăn được nhiều món và ăn ngon miệng chớ không còn bị con quấy như trước nữa. Bác sĩ nói t rong tiếng cười giòn giã nhưng mẹ cảm thấy bàng hoàng “Chúc mừng em có 2 cô công chúa xinh đẹp”. Thấy mẹ không vui như dự đoán, Bác sĩ lo lắng hỏi: “Em không thích sao?”. Phải định thần 1 chút mẹ mới trả lời: “Thích chứ. Em không sao đâu cô.”. Ba nghe tin ba cũng hết hồn. Nội nghe tin nội cũng lo sợ. Mọi người thân đều không yên tâm vì thấy mẹ yếu đuối quá lại cưu mang cùng lúc 2 đứa con dễ gặp nguy hiểm, dù tiếng xinh đẹp của Bác sĩ đã khẳng định 2 con lành lặn, khỏe mạnh. Từ đó mẹ mới quan sát kỷ hơn khi 2 con cùng mái. Con nằm bên tay trái nhỏ hơn chắc cũng yếu hơn nên mẹ chỉ thấy con gò lên. Chị Hai nằm bên tay phải, lớn hơn và khỏe hơn nên nhiều lúc co tay, co chân đạp vào bụng mẹ. Thỉnh thoảng chị Hai lại lấn con lệch hẳn sang bên hông mẹ. Mẹ vuốt bụng khuyên chị Hai nên nhường nhịn em nhưng dường như chị Hai chưa nghe thấy được. Ba mẹ chuẩn bị áo quần vớ  nón đều 1 cặp giống nhau. Mẹ thường hình dung con gái sinh đôi dễ chưng diện áo quần nơ kẹp, chắc chắn sẽ đẹp và dễ thương hơn con trai sinh đôi.

 

em bé ngủ

 

Mới 7 tháng bụng mẹ như bị kéo trì xuống. Vào bệnh viện bác sĩ bảo tử cung mẹ nở 2 phân, một hiện tượng sắp sinh quá sớm. Mẹ phải nằm hẳn trên giường, ăn uống, vệ sinh tại chỗ, tránh tối đa dang chân để nuôi dưỡng 2 con cứng cáp hơn. Sau 2 tuần nằm trong bệnh viện sức khỏe mẹ hồi phục dần, nhưng hình ảnh những người mẹ cùng nằm phòng lưu bệnh chờ hủy những đứa con tật nguyền khiến mẹ bị ám ảnh khôn nguôi. Ba con phải ký tên chịu trách nhiệm cho mẹ được về nhà, nghỉ làm hằn để tịnh dưỡng. Không thể đi lên xuống gác được, ba mẹ phải dời xuống phòng dưới đất, gần nhà vệ sinh để tiện sinh hoạt. Chiều mát mẹ muốn ra trước hiên nhà hóng gió cho thong thả, ba phải ẳm cả 3 mẹ con mình trên đôi tay rắn chắc.

 Cẩn thận như thế nhưng mới 8 tháng mẹ đau bụng dữ dội. Giữa đêm khuya cả nhà nội lại khăn gói đưa mẹ vào bệnh viện. Trên đường đi một cơn đau quặn thắt bất ngờ khiến mẹ không đủ thời gian để gồng mình chịu đựng. Mẹ tông mạnh chân vào lưng ghế của tài xế. Chiếc xe taxi chao đảo, đang chạy giữa đường tấp xéo vào lề. May mà đường vắng và bác tài giữ được tay lái nên tai nạn đã không xảy ra. Sau vài phút mọi người hoàn hồn lại, bác tài thông cảm không cằn nhằn gì, ráng giữ bình tĩnh cho xe tiếp tục lăn bánh sau khi ba đổi chỗ ngồi và giữ chân mẹ cẩn thận. Đến nơi ba làm thủ tục nhập viện chưa xong mẹ đã được đẩy từ phòng cấp cứu lên phòng sanh. Vết cắt vừa xong chị Hai con đã chui ra nhanh chóng và khóc ré lên. Mẹ quên mọi đau đớn khi nghe câu “Con gái 1 kí 9” và nhìn thấy chị Hai con lành lặn, xinh xắn dù da có bị nhăn nheo. Mẹ không rời mắt nhìn cô y tá viết tên mẹ vào tay và chân của chị Hai rồi đem đi tắm. Cô y tá vừa bước đi chưa xa mẹ lại la lên “Đau quá! Đau quá!”. Cô ấy ngạc nhiên quay lại hỏi “Con ra rồi sao còn đau nữa?”. Mẹ đủ bình tĩnh la tiếp “Còn 1 đứa nữa”. Cô ấy hỏi tiếp “Sanh đôi hả?”. Lúc đó mẹ chỉ còn đủ sức gật đầu. Lát sau bác sĩ đến đở tiếp. Biết con ra rồi sao không nghe tiếng khóc, mẹ chồm lên tìm kiếm bác sĩ mới lên tiếng “Nhao xoắn rốn, bé mất rồi”. Mẹ kịp nhìn thấy tóc con nhiều, gương mặt, mũi, miệng, màu da giống hệt chị Hai dù con có phần nhỏ hơn và đôi mắt nhắm lại, cơ thể bất động. Mẹ đau đớn tột cùng trước sự ra đi đột ngột của con. Vì mới đó mẹ như có cảm giác con còn cử động đòi được ra ngoài. Mẹ điếng người, nước mắt không thể trào ra. Ba bối rối gọi điện thoại hỏi ngoại về con. Ông ngoại bảo dù sao con cũng đã là 1 thành viên trong dòng họ. Mẹ yêu cầu được nằm bên cạnh con trong giờ phút cuối cùng ngắn ngũi để chờ ông ngoại đến đem con về đất nhà mình chớ không chịu để lại cho bệnh viện lo liệu. Thấy ông ngoại vào mẹ mới khóc được trong tiếng nấc khi nghĩ đến cảnh cha già đào huyệt chôn xác con thơ. Chị Hai tên Ti, con tên là Bi. Cái tên dễ thương sẽ gọi ở nhà ba mẹ đã chọn trước được khắc luôn lên bia mộ nhỏ bé của con.

 

Chị Hai phải nuôi trong phòng dưỡng nhi. Mỗi ngày 3 cử mẹ đều vắt sữa để ba đem cho chị Hai bú. Ban đêm chị Hai mới phải bú sữa bình. Sữa mẹ rất nhiều, chị Hai bú không hết. Phần sữa của con mẹ cho các bạn thiếu sữa bú thế. Sau 6 ngày lo âu, hồi hộp, chờ sức khỏe và tinh thần tương đối ổn định mẹ mới được đi thăm chị Hai. Mới mấy ngày mà mẹ đã thấy gương mặt chị Hai dường như thay đổi. Bệnh viện cho mẹ về nhà trước, chị Hai sẽ về sau nhưng mẹ không chịu. Đã mất 1 đứa con rồi, mẹ không muốn rời xa đứa con còn lại 1 phút giây nào cả. Đến ngày thứ mười mẹ và chị Hai cùng được xuất viện. Mỗi lần bồng chị Hai mẹ phải quấn trong cái khăn to để khỏi sợ rớt. Vậy mà nhờ chịu bú sữa mẹ lẫn sữa bình nên mỗi tháng chị Hai đều lên 1 kí.

Hơn 2 tuổi chị Hai mới trở thành cô bé vui tươi, lanh lợi. Vô trường Mẫu giáo, rồi vô trường cấp 1, cấp 2, chị Hai luôn là học sinh giỏi, năng động trong phong trào đoàn thể. Nếu con còn sống chắc chắn ba mẹ sẽ vất vã hơn, nhưng niềm vui cũng sẽ được nhân đôi trước những thành tích học tập của 2 con. Có thể nhiều người mẹ chỉ giữ mãi hình ảnh đứa con còn đỏ hỏn. Còn mẹ như thấy con lớn khôn dần qua vóc dáng và sự phát triển của chị Hai. Con có 1 đứa em gái nhỏ hơn 7 tuổi. Và lúc nào mẹ cũng nghĩ rằng mẹ có 3 đứa con gái trên cõi đời.

Nhật ký của mẹ PHAN – THỊ – HÀ

Ngày 10/3/2014

Bài viết liên quan

SHOPPING