Mẹ muốn kể cho bé Cam của mẹ…
Liên Bão, ngày 21 tháng 04 năm 2014
Mẹ muốn kể…!
Mẹ muốn kể cho bé Cam của mẹ nhiều, nhiều điều lắm!
Kể cho con nghe hôm nay mẹ tình cờ biết được cuộc thi viết cho con yêu, mẹ biết rằng con yêu của mẹ sẽ lâu lâu nữa mới chào đời, con mới đến bên ba mẹ được gần 4 tuần, con còn nhỏ xíu xíu. Nhưng mẹ tin, mẹ con mình cùng chung nhịp đập. Con yêu sẽ cảm nhận được những cảm xúc của mẹ lúc này!
Bé Cam biết không con?
Con đến bên ba mẹ cùng với nhiều lần đầu tiên nhất
Mẹ muốn kể cho con nghe lần đầu tiên mẹ lóng ngóng mong chờ con như thế nào? Mẹ cảm nhận được cơ thể của mình thay đổi từng ngày, trong những ngày mà trước khi con đến bên mẹ, mẹ thấy trong người nóng lắm! 3 giờ sáng đã lồm cồm dậy thử xem con yêu đến chưa? Mẹ nửa mừng nửa lo, mẹ thậm chí không giám nhìn, sợ sẽ thất vọng như những lần trước, thế rồi mẹ kiên nhẫn đợi đến 10 phút. Mẹ cầm que thử trên tay, cảm giác lạ lắm, 1 vạch đậm rồi 1 vạch mờ đến nỗi phải xoay ngang ngửa đủ kiểu mới thấy, nhưng mẹ vui lắm, mẹ có cảm giác lần này con đến thật rồi. Thế là mẹ thức đến sáng, cảm giác bồi hồi, muốn nói với bố Cam nhưng bố Cam đang ngủ say lắm, mẹ đành cố đợi đến sáng. Mẹ đưa cho bố Cam, mặt bố bình thản lắm, bố bảo hơi mờ nên chưa chắc, làm mẹ buồn quá, mẹ cứ tưởng bố phải reo lên chứ! Nhưng mẹ biết bố Cam cũng vui lắm, trong ánh mắt của bố Cam…mẹ nhận ra điều này. Mãi đến hôm trước mẹ mới biết bố Cam còn mang que thử đi khoe vợ chồng chú Chiến, bố Cam cũng yêu quá…còn làm bộ với mẹ….
Kể từ sau hôm ấy, mẹ thấy trong người ngày càng khó chịu hơn, mẹ đau bụng lâu hơn, lo lắm nhưng mẹ vẫn cố chịu mà không nói với ai, sợ mọi người lo. Bé Cam biết không? Trong thời gian này mẹ vừa bị nhiệt miệng lại kèm theo ghẻ nước ở tay, bà nội bé Cam không cho mẹ rửa bát, bà cứ trêu “không kiêng kĩ sau thành bệnh hủi”, mẹ biết bà trêu nhưng bà lo cho mẹ, tất nhiên là mẹ nghe lời bà…những ngày này bố con với bà thường là người rửa bát…nhìn bố Cam tất bật công việc lại việc nhà…mẹ thấy buồn hơn, mẹ mong sao mình mau mau khỏi! Đau bụng lâm râm làm mẹ khó chịu rồi sinh ra cáu bẳn. Mẹ biết như vậy không tốt nhưng chẳng biết sao nữa…
Hôm ấy mẹ đau bụng hơn, khó chịu hơn, may là được nghỉ nên mẹ quyết định đi khám, bố Cam đòi đưa mẹ đi nhưng mẹ không chịu vì bố mẹ còn đang giận nhau, mẹ cũng sợ lắm, đây là lần đầu mẹ đi khám, lại là đi khám một mình, nhưng mẹ mong bé Cam lắm nên mẹ quyết định can đảm đi khám một chuyến.
BHYT phải chạy loanh quanh làm thủ tục hồi lâu mới xong, mẹ ngồi trước cửa phòng siêu âm, rất nhiều cảm xúc chen ngang: hồi hộp, lo lắng, bồn chồn,…một chút hy vọng…
Kể cho bé Cam nghe, vì là mẹ dấu mọi người đi khám, lại là lần đầu tiên đi siêu âm nên kinh nghiệm chưa có, mẹ ngồi đợi hồi lâu thấy các bác xung quanh rủ nhau đi uống nước cho căng bụng, mẹ hỏi ra mới biết, trước khi siêu âm còn phải nhịn tiểu mới chính xác. Mẹ có biết đâu, vội vàng đi mua chai nước lọc, cố uống bằng hết để mau buồn tiểu, nhưng chao ôi mà lâu quá, trước khi đi khám mẹ giải quyết xong mấy thủ tục ấy rồi, thế là cố dặn cho có cảm giác, tất nhiên mẹ lại là người cuối cùng đợi siêu âm. Chắc bác sĩ cũng nóng ruột nên gọi mẹ vào khám, còn bảo “được thì được mà không được thì thôi”, mẹ lo quá!
Làm xong các thủ tục siêu âm, bác sĩ nói không thấy gì cả, mẹ trình bày bệnh tình của mình, nghe xong bác sĩ kết luận “1 là em bé chưa đến, 2 là chửa ngoài tử cung”. Nghe xong mẹ thấy lo lắm, đến gặp bác sĩ khoa sản, cô ấy cũng nói vậy rồi bảo mẹ về nhà theo dõi, tuần sau siêu âm lại. Trên đường về mẹ cứ suy nghĩ, mong sao cho con đang đến bên mẹ khỏe mạnh. Gặp mọi người trong gia đình, gặp bố Cam mẹ cũng không nói gì cả, đến khi gặp bà nội Cam mẹ mới kể, bà động viên khiến mẹ đỡ lo hơn. Nhưng rồi không hiểu sao, mẹ thấy căng thẳng lắm, buồn nữa, thế rồi mẹ cứ khóc rưng rức. Mong sao con ở bên ba mẹ, mẹ cũng tìm hiểu các trường hợp giống mình trên internet thì thấy các cô các bác ấy nói không sao, không đáng lo lắm. Mẹ cũng thấy đỡ lo hơn, mẹ cũng phải cảm ơn cô Nhíp con, cô luôn động viên mẹ!
Đến chiều bố bé Cam biết chuyện, tức tốc đi hái nhiều ngải cứu về rán trứng cho mẹ ăn đỡ đau bụng, còn nhổ luôn 1 lùm về trồng ở góc sân. Cảm giác của mẹ lúc ấy thấy ấm áp lắm, càng mong con yêu sẽ khỏe mạnh bên ba mẹ.
Mấy ngày sau đó bụng mẹ vẫn đau, tay ghẻ vẫn chưa khỏi, miệng nhiệt cũng chưa đỡ, mẹ cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn, suy nghĩ tiêu cực vẫn chưa hết, nhưng mẹ vẫn dặn mình phải lạc quan hơn.
Đến cuối tuần đó cách ngày mẹ đi khám 3 ngày bố Cam quyết định đưa mẹ đi khám ngoài, cũng trong tình trạng tâm lý căng thẳng thêm lo lắng, nhưng hôm ấy mẹ bớt đau bụng hơn. Khi nằm trên giường khám mẹ vẫn mong con khỏe mạnh và ở đúng vị trí, bác sĩ bắt đầu siêu âm, mẹ cố gắng thư giãn, mẹ thực sự hết lo lắng và cảm thấy hạnh phúc khi bác sĩ nói: “có rồi! Vào buồng rồi nhé”. Kể từ hôm đi khám lần trước đến hôm ấy, mẹ mới cảm thấy nhẹ lòng và cười thoải mái! Bé Cam ơi! Cảm ơn con! Ba mẹ yêu con nhiều lắm!
Con biết không, không chỉ mẹ lo lắng vậy đâu, bố Cam ở ngoài đứng ngồi không yên, bố cứ cầm điện thoại bấm bấm rồi lại xóa xóa! Bố đang lo lắng lắm đấy bé Cam à. Cho đến lúc mẹ báo tin mừng cho bố Cam, bố Cam cười tươi lắm, còn cố mắng mẹ chứ: “Đã bảo rồi mà, không sao nhé”. Mẹ biết, mẹ biết rồi, tại mẹ lo quá mà, lần đầu có em bé, không lo sao được chứ!
Khi báo tin cho ông bà nội ngoại, ai cũng mừng cho gia đình nhỏ của mình, mừng cho gia đình mình không lâu nữa được đón một thành viên mới – bé Cam!^^
Con yêu được gần 4 tuần tuổi, chặng đường phía trước còn rất dài, mẹ mong con yêu luôn khỏe để mãi ở bên cạnh ba mẹ, bé Cam nhé! Yêu con!
Chúc cho các mẹ sẽ luôn mạnh khỏe để đón chào bé yêu nha! ^^
22h30’
Nhật ký của mẹ Phương
Bài viết liên quan
- 08-05-2017
- |
- 2:40 PM
- 05-03-2014
- |
- 3:30 PM
- 14-05-2017
- |
- 3:10 PM