“Mẹ muốn nói – Cảm ơn vì cuộc đời này, mẹ đã có con”
Mẹ đã từng có những ngày tháng vô cùng bế tắc khi BS điều trị nói với mẹ rằng :
– Em ạ, anh rất lấy làm tiếc. Nhưng anh đã chữa trị cho rất nhiều trường hợp như em. Anh khuyên em nên đi cấy phôi, chứ nếu cứ thả và có thì vô cùng hại cho sức khỏe và khả năng mất đi vĩnh viễn quyền làm mẹ. Tuy nhiên cũng trông chờ nhiều vào phúc phận và may mắn của hai vợ chồng em.
Lúc đó mẹ nghĩ rằng có lẽ mẹ nên buông tay cuộc hôn nhân mà mẹ lựa chọn, mẹ không muốn làm khổ ba con, không muốn nghĩ tới cái hành trình chờ đợi tại một khoa “ hiếm muộn” . Thời gian đó làm mẹ từ một người nhu mì, hiền lành thành một phụ nữ cáu bẳn, suy nghĩ lệch lạc, vài hôm lại tìm cớ gây sự với ba con. Mẹ bắt đầu tham gia các diễn đàn cho các bà mẹ hiếm muộn, lắng nghe biết bao chia sẻ và tâm sự của các mẹ ấy khiến mẹ hiểu ra rằng hành trình tiếp theo sẽ là dài vô tận. Mẹ đọc thấy sự mỏi mệt và bất lực trong những chia sẻ rời rạc của nhiều mẹ. Mẹ cũng thấy nhiều gia đình tan vỡ vì mệt mỏi sau một thời gian dài nỗ lực chạy chữa, nhiều cặp đôi mất tin tưởng vào nhau.
Tháng đó mẹ nhớ như in, vì vẫn kế hoạch để ba mẹ có thời gian suy nghĩ xem tiếp theo nên lựa chọn cái gì là tốt nhất. Giữa lúc mẹ đang bé tắc về công việc, gia đình và con cái thì một ngày kia mẹ phát hiện ra rằng mẹ có thai trở lại. Hôm đó ba mẹ mừng rồi lo, có lẽ lo nhiều hơn là mừng. Ngày nào ba mẹ cũng cầu cho con phát triển tốt. Đếm từng ngày một đi khám, cứ mỗi lần BS nói rằng :
– Anh lo lắm em ạ, một căn phòng tự dưng bị ngăn làm hai, anh sợ dinh dưỡng sẽ không đủ để nuôi, và nuôi rồi anh k biết nó có lớn ra theo sự phát triển không?
Mẹ đọc trong mắt ba sự lo lắng và nỗi buồn vây kín. Mẹ nhớ lại cái lần mẹ trong phòng sản, ba ở ngoài đã khóc. Mẹ không biết rằng ba khóc chỉ thấy lúc ba vào với mẹ thì mắt ba đỏ hoe. Ba ôm chặt mẹ bế mẹ đi dọc hành lang viện hôm đó, bao nhiêu con mắt nhìn mẹ thương hại. Mẹ lại càng cầu nguyện nhiều hơn, ngày nào cũng cầu nguyện. Không biết có phải ông trời nghe thấy lời của mẹ không , hay con hiểu nỗi lòng của ba mẹ mà dù mẹ ngén không ăn đc gì nhiều thì con vẫn phát triển đều đều.
Ngày hôm đó mẹ quay lại phòng khám và đã nghe thấy nhịp tim con yêu. Cả mẹ và vị BS cho mẹ đều thở phào yên tâm. Cảm giác lần đầu nghe thấy nhịp tim của con khiến hạnh phúc trong mẹ vỡ òa, mẹ khóc như mưa, tay run lập cập nhắn cho ba dòng tin : “anh à, cún có tim thai rồi”
Tới bây giờ lần nào thăm khám BS cũng rất lấy làm ngạc nhiên về sự phát triển của con, căn phòng con lựa chọn đã lớn ra một cách tự nhiên và che lấp căn phòng bên cạnh. Tất cả mọi thứ về con đang tiến triển vô cùng tốt đẹp
Có con, mẹ cảm thấy yêu đời hơn, cảm thông với ba nhiều hơn, và nghĩ thông nhiều chuyện hơn. Có con mẹ lấy thêm quyết tâm rất nhiều rằng cuộc đời mỗi người đều có một số phận, chúng ta hãy biết cách chấp nhận và cố gắng.
Nguồn internet
Qua biết bao nhiêu chuyện mẹ hiểu rằng vất vả cái gì con người ta cũng vẫn có thể cười nhưng vất vả về đường con cái là nỗi khổ lớn nhất. Biết bao tâm huyết, tiền của , đau đớn tiêu tan sau nhiều nỗ lực. Nó làm cho bất cứ một hạnh phúc nào cũng trở nên chênh vênh. Càng lớn tuổi thì con người ta cáng thèm khát một tiếng cười trẻ thơ. Dẫu biết nếu k còn con đường nào thì giải pháp con nuôi vẫn sẽ được lựa chọn và dù là con nào thì bậc làm cha mẹ cũng yêu thương như nhau, nhưng mẹ tin chắc chắn một điều trước cái giải pháp cuối cùng ấy thì con đường là sỏi đá là nước mắt nhưng người trong cuộc vẫn dốc toàn bộ sức lực để tìm kiếm. Tất cả mọi người đều nghĩ ánh sáng là ở cuối con đường.
Trích thư của mẹ Hà Thị Quỳnh Anh – Mã 001
Nhật ký 01-03 của mẹ nick quynhanh.ha.35
Bài viết liên quan
- 06-03-2014
- |
- 11:47 AM
- 26-03-2019
- |
- 10:34 PM
- 16-04-2014
- |
- 11:08 AM