Viết cho con gái yêu của mẹ… về những ngày nôn nao nhất của cả cuộc đời
Mẹ – người đàn bà sắp sửa đón một cô con gái nhỏ, khi về nhà ngoại vẫn chỉ mãi là 1
cô con gái lười biếng, ỷ lại, nằm ềnh ang xem TV chờ đến bữa cơm được bà ngoại dọn
ra sẵn sàng. Thậm chí quét nhà, lau nhà, giặt đồ… là những khái niệm xa lạ mỗi khi mẹ
về nhà ngoại.
Có lẽ sai lầm của bà ngoại là đã quá yêu thương và nuông chiều con cái. Cho nên cả
mẹ và cậu Nam đều là những đứa con vô cùng lười biếng.
Mẹ sẽ rút kinh nghiệm với Mía sau này. Mẹ sẽ không bao giờ là một người mẹ chỉ biết
ôm hết việc vào người, không cho con cái làm quen với việc phụ giúp những công việc
lặt vặt vì sợ con làm không như ý mình.
Mẹ nhất định không cố gắng để trở thành 1 người mẹ hoàn hảo.
Mẹ sẽ không quá đảm đang và quá sạch sẽ để khi con giúp mẹ rửa chén, giặt đồ, cho
dù chén còn dính dầu mỡ và con chẳng bao giờ lau dọn bếp sau khi rửa; đồ con giặt
xong vẫn còn nhớt xà phòng thì mẹ cũng sẽ mặc kệ, mẹ sẽ vẫn cám ơn con và đánh
giá cao sự phụ giúp của con. Mẹ sẽ luôn ghi nhớ rằng: mẹ cần phải động viên, khích lệ
và khen ngợi những sự cố gắng dù rất nhỏ và chưa hoàn thiện của con.
Cho nên, mẹ của Mía nhất định chỉ là 1 người mẹ vừa đủ đảm đang và chu toàn thôi,
còn để phần cho ba Tún, cho Mía và em của Mía sau này cùng làm nữa.
Mẹ sẽ luôn ghi nhớ 1 điều quan trọng rằng phải luôn biết khi nào cần động viên, khuyến
khích, khen ngợi con.
Những lời khen cũng giống như những món quà, không hề mất tiền, lại luôn có sẵn,
mà quan trọng điều đó sẽ giúp con vui thích hơn, nhiệt tình hơn đối với những việc con
làm.
Ông bà đã bước vào tuổi xế chiều, tuổi của nhiều đau bệnh rình rập, tuổi bắt đầu mệt
mỏi và đuối sức. Thế mà trước ông bà, mẹ mãi vẫn cứ là 1 đứa con gái hư, vẫn hay cãi
chày cãi cối, vẫn lười nhác, vẫn làm ông bà phải chịu đựng và nhẫn nhịn nhiều.
“Nếu ai đó yêu thương không như cách ta muốn không có nghĩa là người đó không yêu
ta bằng tất cả những gì họ có”.
Mẹ biết rằng mình không còn nhiều thời gian được ở bên ông bà nữa.
Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương nhưng thời gian cũng nghiệt ngã vô
cùng. Nó sẽ lần lượt cướp đi những người mà ta yêu thương nhất.
Mẹ đã từng sợ hãi và hèn nhát đến độ, mẹ mong sao mẹ sẽ chết trước ông bà vì mẹ
rất sợ phải chứng kiến và đối mặt với chuyện đó.
Nhưng con à, lá rụng về cội, con người ta sinh ra và phải ra đi, như những chiếc lá
vàng đến lúc phải rụng nhường chỗ cho những chồi non sinh sôi nảy nở.
Khi có con, và sau này được nhìn thấy con lớn từng ngày cũng là lúc mẹ nhận ra ông
bà đã già đi rất nhiều…
Cho nên, có thể dù muộn, nhưng muộn còn hơn là không bao giờ, mẹ sẽ phải trưởng
thành hơn, để ít nhất, dù mẹ không làm được gì để báo đáp cho ông bà, bởi ngay
tới bây giờ ông bà còn phải lo lắng cho mẹ nhiều lắm, thì nhất định mẹ sẽ phải sống
làm sao để ông bà cảm thấy hạnh phúc và bình an, để tuổi già của ông bà không còn
những lo toan, để ông bà thong dong, tận hưởng những chuyến du lịch miền này, miền
khác.
Mẹ phải sống thật tốt, thật tử tế, thật hạnh phúc để không làm bà con phải khóc vì mẹ
thêm nữa. Nhất định sẽ như thế!
Chỉ còn vài ngày nữa con gái bé bỏng của mẹ sẽ ra đời. Mẹ chưa tưởng tượng giây
phút đầu mẹ con mình gặp nhau sẽ như thế nào. Không biết mẹ sẽ xúc động đến thế
nào, mẹ không biết liệu mình sẽ cười hay sẽ khóc … Dù cười hay khóc, thì những giọt
nước mắt ấy của mẹ cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc nhất. Bởi nhờ có con, mẹ
mới có cơ hội trở thành 1 người mẹ.
Từ khi có con, cuộc sống của mẹ thay đổi thật nhiều. Con mở ra trong mẹ 1 thế giới
diệu kỳ, đầy hy vọng, ngập tràn hạnh phúc, viên mãn và tròn đầy. Con giúp mẹ khao
khát sống, tin tưởng vào một ngày mai tươi đẹp.
Mẹ con mình, dù chưa trùng phùng, nhưng hơn 9th qua, nằm ngoan trong lòng mẹ,
chúng mình được nối kết thật gần, cùng ăn, cùng ngủ, cùng đi lại, cùng trò chuyện,
cùng vui đùa, cùng hờn giận, cùng nghe nhạc, cùng cười, cùng khóc…
Cho nên, đến lúc này, dù mẹ vẫn chưa hình dung được liệu con sẽ giống ai: con sẽ
trắng và tóc hạt dẻ như mẹ và ngoại hay tóc sẽ đen thui như ba con; đầu con chắc
cũng sẽ to như đầu ba Tuấn mẹ Phương đúng không, và trán con chắc sẽ còn cao và
dồ hơn cả trán mẹ bởi mẹ biết con gái của mẹ cũng sẽ bướng bỉnh và lì lắm ); liệu
con có cơ may được bà mụ khuyến mãi cái đồng điếu nào không, bởi ba Tuấn của con
có 1 cái đó; chân con sẽ dài và thẳng hay sẽ vừa ngắn, vừa cong như chân mẹ?…
Chủ nhật này là đúng ngày dự sinh của con, mẹ nói với bà ngoại và ba Tuấn rằng:
có khi Mía sẽ chọn đúng ngày này để ra đời đấy, dù bây giờ chỉ còn 2 ngày nữa thôi
nhưng vẫn chưa thấy con rục rịch chút gì.
Nếu con chọn ngày Chủ nhật đẹp trời này để chui ra chào mặt trời, chào cuộc đời và
chào mọi người thì thật tuyệt. Vì hôm đầy tháng con cũng là Sinh nhật lần thứ 30 của
mẹ. Ba Tuấn sẽ tiết kiệm được tiền vì chỉ phải mua 1 cái bánh kem cho 2 mẹ con mình,
và có khi ba Tuấn của con sẽ nói với mẹ khi mẹ đòi quà: “Chẳng phải em đang ôm
trong tay món quà tuyệt nhất mà anh tặng đó sao!” Mẹ nghi lắm, bởi ba con “đỉu” lắm,
lâu lắm ba chẳng tặng mẹ quà gì cả, toàn tặng mẹ “vốn tự có” không thôi! )
Nhanh nhanh ra đây với ba mẹ và mọi người nha con gái bé bỏng ơi! Mọi người đang
mong chờ con lắm đấy!
Yêu con!
Trích thư của mẹ Trần Thu Phương – Mã 002
Nhật ký 03-03 của mẹ nick thuphuongCLOVER
Bài viết liên quan
- 03-07-2017
- |
- 12:17 PM
- 20-03-2014
- |
- 4:25 PM
- 30-11-2013
- |
- 12:03 PM