Thiên thần của tạo hóa
Gửi Bom yêu quý của mẹ!
Đêm hôm qua mẹ đã mơ một giấc mơ không đẹp lắm. Dù vẫn biết vì do mẹ khó ngủ khi ở những tháng cuối của thai kỳ, vì mẹ hay nghĩ và lo lắng cho con thật nhiều nên có những suy nghĩ không tốt lạc vào trong giấc mơ. Nhưng không như mọi ngày, cứ mỗi sáng con chào bình minh bằng những cú huých nhẹ hay trong khi mẹ bận làm việc thì con tự nghịch một mình và thỉnh thoảng trườn trên bụng để gây sự chú ý và những lúc đó mẹ lại dừng mọi công việc lại để vuốt ve con và mỉm cười với con. Còn sáng nay mẹ mệt mỏi thức dậy không thấy con chào bình minh, đến chỗ làm không thấy con nghịch ngợm mẹ đã lo lắng thực sự và nghĩ lại giấc mơ kinh khủng tối hôm qua. Mẹ chỉ sợ có điều gì không tốt đến với con trai yêu của mẹ. Nhưng thật may bây giờ con đã nghịch lại và những cú đạp huých, trườn lại làm cho mẹ cảm thấy yên tâm và hạnh phúc thật nhiều.
Bom yêu! Con có biết con bước vào cuộc sống của bố mẹ giống như một phép màu mà ông trời ban tặng hay không? Từ ngày bố mẹ chính thức trở thành vợ chồng đến ngày con xuất hiện là tròn 3 năm.
Trong 3 năm đó bố mẹ đã sống trong nỗi buồn, day dứt và thèm khát một tiếng khóc, tiếng cười, tiếng nói bi bô của con trẻ trong nhà. Mỗi lần đến nhà các bạn của bố mẹ chơi nhìn con của các cô, chú ấy nũng nịu âu yếm với bố mẹ thì cả bố và mẹ lặng đi không ai nói với ai câu nói. Nhưng tận sâu trong đáy lòng cả bố và mẹ đều đang thấu hiểu tâm trạng của nhau. Hay mỗi lần nghe được thông tin chị em nào có tin vui là mẹ vừa mừng vừa thấy ghen tị kinh khủng. Mẹ thấy tủi thân và buồn vô hạn, mẹ cảm giác như mình thật kém cỏi và vô dụng. Mẹ cũng là phụ nữ mà sao những người khác làm được mà mẹ lại không làm được.
Mỗi lần đi trên đường nhìn thấy có người phụ nữ đang mang bầu mẹ lại nói vui với bố con ” Ước gì em được như cô ấy!!!”. Mỗi lần đi qua cửa hàng thời trang cho bà bầu mẹ lại ước ao được diện trên mình những chiếc váy bầu, quần bầu điệu đà. Bố bảo “khi nào vợ mang bầu anh sẽ mua cho vợ 1.000 bộ để vợ thoải mái tha hồ mà thay đổi nhé”. Những lúc đó mẹ vui lắm và hi vọng ngày đó ngày đó sẽ không còn xa nữa.
Bố mẹ đã đi khám nhiều nơi, làm nhiều các xét nghiệm nhưng mọi xét nghiệm đều khả quan và bình thường. Nghe ai mách ở đâu có bài thuốc hay, cách chữa tốt bố mẹ đều tìm tới tận nơi. Và cũng như mọi người mỗi ngày tuần tiết mẹ đều lên chùa thành tâm cúi trước cửa điện xin các Ngài thương xót ban cho mẹ được thực hiện thiên chức cao cả của người phụ nữ….Nhưng mỗi tháng qua đi mẹ đều hi vọng để rồi lại thất vọng thật nhiều. Nếu không có sự động viên, an ủi và thông cảm của Bố thì rất có lẽ mẹ sẽ buông xuôi và từ bỏ tất cả.
Khi Bố của mẹ (tức ông ngoại của con) bị ốm, mẹ lại tất tả xuôi ngược ăn chực nằm chờ trong bệnh viện để chăm ông. Những lúc này mẹ lo lắng cho ông nhiều lắm nên không có thời gian để nghĩ về Con và cũng không có thời gian để gần gũi,quan tâm đến bố Con nhiều. Một tháng sau ngày ông mổ, sức khỏe ông hồi phục dần mẹ mới yên tâm, nhẹ nhõm và dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đến khi cô làm cùng công ty mẹ thông báo có bầu 1 tuần trước khi cưới, mẹ mới lại giật mình nghĩ tới Con. Tháng này chu kỳ của mẹ đã quá mất 5 ngày, mẹ không dám mua dụng cụ thử thai tại nhà vì lại sợ thất vọng. Có thể vì thời gian chăm ông vất vả nên mẹ bị rối loạn chu kỳ cũng nên. Đấu tranh tư tưởng mãi mẹ hạ quyết tâm ” đằng nào cũng vậy cứ thử biết đâu ông trời thương bố mẹ mà đưa con đến còn nếu không thì lại tiếp tục cố gắng thôi”. Về tới nhà mẹ lặng lẽ đi thử, thật không dám tin khi một vạch rồi mẹ thấy vạch thứ 2 hiện lên cứ đậm dần và dừng lại. Mẹ sung sướng cố dụi mắt để nhìn cho thật kỹ. Đúng là mẹ không nằm mơ cũng không nhìn nhầm vì 2 vạch rỗ mồn một. Cảm xúc vỡ òa trong mẹ, mẹ đã khóc tu tu như một đứa trẻ không hiểu vì hạnh phúc hay vì một thứ tình cảm nào đó đã kìm nén trong lòng bấy lâu bây giờ mới được thoát ra ngoài.
Vì muốn chắc chắn và không để bố con hay cả nhà mừng hụt mẹ không thông báo gì vội. Cả đêm hôm đó mẹ không ngủ được chỉ mong tới sáng nhanh nhanh để đi gặp bác sĩ nhằm khẳng định lại kết quả của ngày hôm nay. Vẫn là cảm giác lo lắng, hồi hộp đến nghẹt thở khi bác sỹ gọi tới tên mẹ vào siêu âm. Lại một lần nữa mẹ bật khóc khi nghe bác sỹ mừng rỡ thông báo thai nhi đã được 5 tuần 4 ngày và đã có âm vang tim thai. Mẹ rối rít cảm ơn bác sỹ và ra khỏi phòng mẹ gọi điện cho bố. Bố đã không thốt được lên lời vì quá hạnh phúc, rồi bảo mẹ ở nguyên đó cho địa chỉ để bố đến bố chở mẹ về. Cầm tờ kết quả siêu âm trên tay bố cứ cười tủm tỉm rồi dặn dò mẹ từ giờ phải đi lại nhẹ nhàng, cẩn thận và ăn uống tẩm bổ cho đủ chất vì bây giờ mẹ không sống cho bản thân mẹ nữa mà sống cả cho con của bố mẹ.
Trong suốt quá trình mang thai con mẹ luôn sống trong những cung bậc cảm xúc khác nhau, từ khi nghe thấy nhịp tim con đập đến khi thấy hình ảnh của con lớn lên mỗi ngày. Rồi hạnh phúc khi thấy con máy nhẹ. Đó là tín hiệu đầu tiên để biết con đang tồn tại và là một phần không thể thiếu trong cơ thể mẹ. Sau này con mạnh mẽ hơn thì là những cú huých, đạp, trườn thỉnh thoảng làm cho mẹ giật mình và đau nhói. Nhưng những điều đó mẹ thấy con thật đáng yêu và vui sướng.
Bom à! Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là bố mẹ được ngắm khuôn mặt thiên thần xinh xắn, được bế con trên tay, được chăm bẵm cưng nựng vỗ về và sẽ dạy dỗ cho con trưởng thành nên người rồi. Mẹ con mình cùng cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt để chờ đợi ngày đó con nhé!
Cuộc sống phía trước còn dài, còn nhiều gian nan thử thách và khó khăn ập đến với con. Con phải dũng cảm mạnh mẽ để đương đầu với nó. Dù thế nào con cũng hãy tin rằng bố mẹ luôn sát cánh che chở, bảo vệ và mở rộng vòng tay ôm con vào lòng khi con cần đến bố mẹ. Bởi vì với bố mẹ con là tất cả…..
Yêu con thật nhiều!!!!
Nhật ký của mẹ Thu Trang, ngày 26/4/2013
Bài viết liên quan
- 14-09-2017
- |
- 10:13 AM
- 12-05-2017
- |
- 2:51 PM
- 04-07-2017
- |
- 11:02 AM